hắc kim cổ đao
Đọc truyện Thái Cổ Tiên Vương - Tác giả Tiêm Tiêu Kiền Đậu Hủ: i vô sỉ thu lấy một đầu Hắc Ma Kim Tuyến Mãng.
Ai có thể không giận?
"Tiết Minh, bởi vì ngươi không có xuất thủ thiếu chút nữa hại chết Ngô Hùng, ngươi bây giờ còn
từ một thánh ngữ tôn quý, cháu gái duy nhất của đại tướng quân nàng trở thành vợ của chàng thợ rèn nơi dân giã từ bỏ thân phận và cả trí nhớ của mình chút ngại ngùng từ thuở đầu làm vợ, chút hậu đậu của người chưa hề biết chuyện lo toan nghèo, giản dị và đơn sơ nhưng tình cảm rất ấm áp chân thành
Trong phim cổ trang không thể thiếu các mỹ nhân mặc trang phục hắc y (màu đen). Cùng điểm danh các nữ diễn viên Hoa ngữ mặc hắc y được yêu thích nhất trên màn ảnh. Dương Mịch trong "Phù Dao". Nữ diễn viên vào vai chính Phù Dao, vốn là công chúa nước Toàn Cơ. Nhưng vì mang
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Tiểu Ca Muộn Du Bình Giới thiệu sơ lược Trương Khởi Linh, một trong số các nhân vật chính trong tác phẩm “Đạo mộ bút kí” của tác giả Nam Phái Tam Thúc. Ngô Tà ngầm gọi anh là “Muộn Du Bình”. Từng sống ở một công xưởng làm ngọc thuộc vùng Thượng Tư, Quảng Tây, trước đây là cộng tác đắc lực của Trần Bì A Tứ, hiện tại cùng với Ngô Tà và Bàn Tử hợp lại thành bộ ba “Thiết tam giác” thông tin từ nguyên tác. Tên tiếng Trung Trương Khởi Linh Phiên âm nước ngoài Kylin Zhang Biệt danh Muộn Du Bình, Tiểu Ca Quốc tịch Trung Quốc Nghề nghiệp Trộm mộ Thông tin nhân vật Trương Khởi Linh là một danh hiệu riêng, xuất hiện thông qua “tuyển chọn” trong gia tộc, làm người thừa kế chính thức chức vụ trưởng tộc của thế gia trộm mộ – Trương gia. Ngô Tà cho rằng anh cũng đồng thời là người trông coi việc khâm liệm cho người trong Trương gia lâu. Sở trường Đánh nhau, đổ đấu, súc cốt công, dịch dung, đóng kịch được Ngô Tà ví như diễn viên điện ảnh đạt giải Oscar, trầm mặc, mất tích, ngẩn người, mất trí nhớ do hôn nhân cận huyết, nhìn trời, nhìn trần nhà, ngủ, mặt lạnh, thân thủ nhanh nhạy như bọ chét, cứu Ngô Tà nhiều lần nhất. Trình độ ngôn ngữ tiếng bánh tông cấp 8, tiếng Anh, tiếng Đức xem “Tàng Hải Hoa” để biết thêm chi tiết. [Có thể xem như] một vận động viên toàn năng. Tuổi Không rõ. Theo tác giả Nam Phái Tam Thúc khi trả lời phỏng vấn, tuổi thật của anh phải đến ba con số, nhưng sau đó Tam Thúc lại nói hôm ấy uống rượu nên không tính. Trộm đoán người trong Trương gia thường có tuổi thọ rất cao. Chòm sao Thiên Yết Bọ Cạp – theo như lời tác giả 😉 Chiều cao 180 cm chiều cao do tác giả Nam Phái Tam Thúc đặt ra trong Đạo mộ bút kí phiên bản truyện tranh Biệt danh Muộn Du Bình Ngô Tà ngầm gọi, Tiểu Ca tên gọi trên đường đi,Trương câm điếc , A Khôn tên gọi trước khi gặp Trần Bì A Tứ, Khởi Linh Trần Văn Cẩm gọi. Vũ khí + Hắc Kim cổ đao bị mất tại Xà chiểu quỷ thành, sau lại tìm được một thanh tương tự nhưng nhẹ hơn thanh cũ rất nhiều. + Máu có tác dụng xua đuổi trùng bọ, uy hiếp bánh tông, được bọn Ngô Tà xưng tụng là“Bảo huyết lão Muộn” “Bảo huyết lão Muộn” có thể tạm hiểu là máu xịn chất lượng cao độc quyền Muộn Du Bình = Đặc điểm Ngón giữa và ngón trỏ dài khác thường, mặt vô cảm, ánh mắt bình thản như nước, trầm mặc ít lời, kiệm chữ như vàng, làn da trắng nõn, trên người có hình xăm Kỳ Lân, loại hình xăm này là dùng nhựa của một loại thực vật có gai vẽ nên, bình thường trong suốt, chỉ khi nhiệt độ cơ thể vượt qua mức bình thường mới biến thành màu đen. Cho nên khi Muộn Du Bình đánh nhau kịch liệt hay bị kích động mạnh, hình xăm sẽ hiện ra. Thời cổ xưa người Miêu thường hay bị cảm/sốt, loại hình xăm này có thể dùng để kiểm tra thân nhiệt của trẻ nhỏ. Trang phục + Thường mặc áo mũ màu lam đã được giới thiệu qua trong quyển một, sau khi đánh nhau quần áo hay bị rách hỏng, lúc mất trí nhớ từng mặc quần đùi có hình hai con gà con trên mông. Trích đoạn “Chuẩn bị ổn thỏa xong xuôi, chúng tôi xếp tất mấy thứ đó lên phao nhỏ, sau đó cởi quần áo, chỉ mặc mỗi cái quần đùi rồi từ từ bước xuống hồ. Quần của Muộn Du Bình là do Bàn Tử mua, trên in hình hai con gà con, khiến Vân Thải cười đến suýt ngất.” – Âm sơn cổ lâu chương thứ 19 Đáy hồ. Nhờ đồng chí Bàn Tử chúng ta đã có hình ảnh gà con huyền thoại nhan nhản trong fan art Đạo mộ = + Đồ bảo hộ màu đen. Trích đoạn “Dáng người này vốn rất quen thuộc, nhưng trong một thoáng đó, tôi lại không nhận ra nổi. Hắn mặc bộ quần áo bảo hộ màu đen, sau lưng còn khoác một cái ba lô rõ to.” – Đạo Mộ Bút Ký, quyển 8 – hạ, chương 24 – Giao hẹn và dự tính ?. Giới thiệu nhân vật thần bí khó lường, thân thủ bất phàm, là người thừa kế chính thức chức vị trưởng tộc của gia tộc họ Trương. Ngón giữa và ngón trỏ dài khác thường, vững như Thái sơn, lực hai ngón tay đó cũng vô cùng mạnh mẽ. Máu của anh có thể xua đuổi trùng bọ, từng khiến bánh tông ngàn năm phải quỳ xuống. Vóc dáng cao gầy thư sinh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm mặc ít lời. Ngô Tà bí mật gọi anh là “Muộn Du Bình” bảo là bí mật nhưng thực chất bạn Tà gọi như vậy rất nhiều. Lúc mọi người gặp nguy hiểm anh đều ra tay tương trợ. Ngô Tà cũng nói rằng đi cùng Muộn Du Bình luôn có cảm giác cực kì an toàn. Anh biết dịch dung, giỏi đóng kịch, từng được Ngô Tà ví như diễn viên điện ảnh đạt giải Oscar. Hành tung xuất quỷ nhập thần, chuyên gia mất tích. Thân thế của anh vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp. [Theo nguyên tác] Trương câm điếc * nguyên là người của ông Tứ, do chú Ba mượn từ chỗ ông ta về, người đó luôn đi tìm lại ký ức đã mất của mình. Sau đó tại lần đào trộm mộ ở Xà Chiểu Quỷ Thành, anh đi vào khu “Vẫn Ngọc” **, đến lúc trở ra lại bị mất trí nhớ. Trong phần“Đạo Mộ Bút Ký chi Âm Sơn Cổ Lâu”, Ngô Tà và Bàn Tử đưa anh quay về thôn Ba Nãi, tiếp tục tìm kiếm ký ức đã mất, thân thế bí ẩn của anh dường như cũng dần trở nên rõ ràng. Sau khi vào Trương gia cổ lâu, hồi ức bắt đầu ghép nối với nhau, kết thúc chuỗi ngày không biết bản thân mình là ai của anh. * Trương câm điếc Tiểu Ca họ Trương, lại ít nói, hỏi không đáp nên bị chụp mũ là “câm điếc” suốt trên đường đi đó ”D ** “Vẫn Ngọc” theo như trong truyện giải thích thì đây là một loại thiên thạch đặc biệt có tính chất như ngọc thạch, cực kì quý hiếm vào thời cổ đại. Nếu không nhầm thì ở Xà Chiểu quỷ thành có nơi đoàn đạo mộ tìm thấy loại đá này, hình như vào đây xong quay ra thì anh bị mất trí nhớ, sau đó tuy anh cũng trở lại đây mấy lần lần nào cũng bần thần ngẩn người một hồi nhưng cũng không nhớ lại được gì thêm
Phần 4 Nhiều tác giả Chuyển ngữ Tiểu Điệp 76. Ngày xửa ngày xưa, có một mỹ nhân u sầu tên Muộn Du Bình, hắn nghịch Hắc Kim Cổ Đao không cẩn thận bị thương, Bàn tiên nữ liền làm phép khiến hắn mê man. Một trăm năm sau, hoàng tử Thiên Chân đánh bại ác long tìm được Muộn mỹ nhân, nhưng cậu thành kính hôn rất lâu, Muộn mỹ nhân vẫn không tỉnh. “Tại sao lại không tỉnh chứ?” Hoàng tử Thiên Chân thắc mắc, bỗng thấy Muộn mỹ nhân trợn mắt lên nói “Là hôn lưỡi, ngốc.” Nói xong lại nhắm mắt vào. Từ đó về sau, bọn họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. 77. Thiên Chân xòe tay ra đếm rồi nói với Trương Khởi Linh “Tiền của em là của em, Tiểu Ca, tiền của anh chưa chắc đã là của anh, nhưng chắc chắn là của em rồi. Phát tài rồi… ha ha ha…” Nói xong bắt đầu cười hềnh hệch như chốn không người. Trương Khởi Linh không chịu nổi, vỗ vỗ vai ai đó còn đang chìm đắm trong YY không kiềm chế nổi ”Ăn nói linh tinh gì thế, người phát tài là anh chứ, ngay cả em cũng là bất động sản của anh, nói chi đám lưu động sản này?” 78. “Tiểu ca?” Trương Khởi Linh ngủ say không đáp lại. Ngô Tà mừng rỡ, ghé vào bên giường thì thầm ”Trương Khởi Linh yêu Ngô Tà nhất! Không trả lời coi như đồng ý!” ”….” ”Trương Khởi Linh tàn phế độ chín! Không trả lời coi như đồng ý!” ”…….” ”Thiên Chân một đêm thượng Kỳ Lân vài lần! Không trả lời coi như—-” Người trên giường bỗng dưng mở mắt. ”Oa! Tiểu ca em sai rồi 〒▽〒” 79. Bàn Tử không nhịn được oán giận ”Tôi nói cậu đó Thiên Chân Vô Tà đồng chí, cậu không thể đừng gây rắc rối cho mọi người sao? Cậu xem, mọi người hạ đấu đến giờ đã khó khăn lắm rồi, đúng không! Hôm trước thì bị rắn cắn, hôm qua thì bị trẹo chân, mới qua một đêm, lại bị đau lưng!” Tôi phẫn nộ phản bác ”Ai bảo anh lười biếng để tên Muộn Du Bình kia một mình gác cả đêm!!” 80. Ngô Tà đưa Bình Tử với Bàn Tử về quê thăm người thân. Kết quả mới vài ngày đã thấy bầu không khí có chút kỳ quái, họ hàng ở quê cứ nhìn cậu với Bình Tử bằng ánh mắt vô cùng ám muội… Điểm chết người là họ hình như còn ra sức ngăn cách hai người bọn họ! Bình Tử cả ngày bị nhà họ Trương kéo đi uống trà, nhà họ Lý lôi đi xem phong thủy, cả ngày không thấy người đâu! Thiên Chân không chịu được nửa, đào một cái động đi gặp tình lang, kết quả vừa chui đầu ra đã bị Bàn gia vỗ một cái ”Không biết trước khi thành thân phu phu không thể gặp nhau sao!”’ 81. Tiểu Tà với Tiểu Linh một người theo họ Ngô Tà, một người theo họ Trương Khởi Linh. Một hôm, Tiểu Tà với Tiểu Linh đang ăn điểm tâm, Ngô Tà nhăn nhó đi tới, Tiểu Tà hỏi ”Ba, ba sao vậy?” Ngô Tà ”Ba… không sao.” Tiểu Linh “Bị cha bạo cúc rồi?” Ngô Tà thở dốc ”Ai… ai dạy con thế?” Tiểu Tà ”…. Có vấn đề sao?” Tiểu Linh ”Anh dạy đó.” Ngô Tà ”Trương Khởi Linh, quản con trai anh cho kĩ đi!” Trương Khởi Linh mới bước ra xoa xoa đầu Ngô Tà ”Nó nói đúng còn gì?” 82. Trang bị đổ đấu của Trương Khởi Linh Đao Long Tích Bối bắt buộc, hình xăm Kỳ Lân bắt buộc, máu đuổi côn trùng bắt buộc, vẻ mặt trầm ngâm bắt buộc, Bàn Tử lắm chuyện có thể vứt bỏ, tiểu cúc hoa của Ngô Tà nhất định phải có, chuyên dụng. 83. “Hiện giờ mới nhận ra, mất trí nhớ không phải điều đau khổ nhất. Em chỉ không chịu được việc dần dần lãng quên. Nhiều năm như vậy trôi qua, tác dụng phụ của cây Thanh Đồng rốt cuộc cũng tới. Hôm qua Bàn Tử tới đây, nhưng em có cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi hắn nói gì… Em rất sợ có một ngày, ngay cả tên anh em cũng quên mất, Muộn Du Bình.” 84. Một tuần của Ngô Tà Thứ hai thứ ba ngủ một mình, không sao; Thứ tư Tiểu ca ”đi ngang qua” vào trong nhà tá túc, vì phòng dành cho khách chưa kịp dọn, tối ngủ chung với Tiểu ca; thứ năm tỉnh dậy, xương sống thắt lưng đau nhức; Thứ sáu tỉnh lại, tiếp tục xương sống thắt lưng đau nhức; Thứ bảy chọn một mình ngủ trong phòng khách, nửa đêm dậy thấy Tiểu ca ngồi xổm bên cạnh, có chút đau lòng; Chủ nhật, xương sống thắt lưng đau muốn chết. Cứ tuần hoàn như vậy. 85. “Thiên Chân, trong cửa hàng cậu không phải có một cậu nhân viên à? Cậu đi lâu về như vậy, không phát tiền lương cho cậu ta cậu ta cũng không giận?” ”Ha, tên nhóc Vương Minh đó sao dám giận, lần trước Tiểu Ca tới tiệm dưỡng thương, nhóc đó không thèm gõ cửa xông thẳng vào phòng ngủ của tôi… Hiện giờ vừa nhìn thấy Tiểu ca đã run rẩy! Còn hận tôi không thể không về ấy chứ.” ”Oa oa, không đúng! Cậu ta vào phòng ngủ cậu thì liên quan gì đến Tiểu ca?” ”……” 86. Tiểu ca và Thiên Chân ra ngoài du lịch, cái bát gốm trắng Thiên Chân tự tay làm len lén hóa thành một con mèo con lông trắng ăn vụng khoai tây chiên Thiên Chân giấu để. Đang ăn vô cùng hứng khởi, bỗng phát hiện ra hai chân bị nhấc khỏi mặt đất, gáy còn bị người ta xách lên. Gốm trắng quay lại… phía sao là một nam tử anh tuấn mặc Hán phục màu mực, đầu đội kim quan. Nam tử mỉm cười, đưa tay xóa đi mấy vụn khoai bên mép chú mèo Ta là Hắc Kim Cổ Đao, xin được chỉ giáo… 87. “Tiểu ca, tết Đoan ngọ này em muốn ăn bánh tông…” Tiểu ca sửng sốt ”Bánh tông?” ”Đúng vậy, tết Đoan ngọ đương nhiên phải ăn bánh tông, em còn muốn thêm đậu đỏ nữa.” ”Ồ.” Có chút suy nghĩ. Hôm sau ”Tiểu ca, đây là cái gì!” Thiên Chân run rẩy chỉ tay thét to, Tiểu ca kéo huyết thi trên mặt đất lên ”Bánh tông, vị đậu đỏ.” 88. Hôm nay Thiên Chân gửi tin nhắn cho bạn thân Bàn Tử ”Bàn Tử, tớ ghét tên Muộn Du Bình giường trên, hắn toàn làm hư đồ của tớ!” ”Cái này…” ”Mấy hôm trước hắn làm hỏng ô tớ, hại tớ chỉ có thể che chung với hắn…” ”A…” ”Kết quả hôm qua hắn làm rơi cốc uống nước của tớ, hại tớ hiện giờ đành dùng chung cốc với hắn…” ”Được rồi, Thiên Chân, cậu không cần nói nữa. Hiện giờ cậu nên lo lắng cho cái giường với chăn mình đi…” 89. Tết Đoan Ngọ, Ngô Tà lẳng lặng nhìn mấy cái bánh tông xếp thành đôi trên mặt đất, trong lòng quấn quýt, mấy thứ này đích thực là bánh tông, không sai, nhưng mà, ”Trương Khởi Linh! Đây là bánh tông anh mua à?” Cậu rốt cục không nhịn được mà quát to, còn nam nhân được gọi là Trương Khởi Linh kia chỉ nhíu mày, chỉ vào mấy thứ trên mặt đất ”Đây là bánh tông to, đây là bánh tông khô, đây là bánh tông thịt, đây là bánh tông đỏ…” 90. “Tiểu ca, sắp tới Đoan Ngọ rồi, chiều anh đi mua ít lá ngải về đi, trừ tà đuổi muỗi.” Thiên Chân vừa gói bánh tông vừa nói. “Lá ngải? Đuổi muỗi… trừ… tà?” Tới chiều, “Tiểu ca, anh đừng nghĩ quẩn nha! Đang yên đang lành cắt cổ tay làm gì… Con cũng đã lớn vậy rồi…” Tiểu Ca nhìn người trước mặt đang vội vã băng bó cho mình, thản nhiên nói. ”Máu Kỳ Lân, đuổi muỗi, không trừ ’Tà’.” 91. “Ưm…” Nửa đêm, Thiên Chân khó chịu mở mắt ra, nam nhân đang ngủ bên cạnh dùng gương mặt cọ cọ vào trán cậu ”Vẫn còn nóng lắm, uống thuốc đi.” Gương măt thoáng cái nhăn nhó ”Không uống đâu, ngủ một chút ra mồ hôi là được rồi.” ”Thật không?” ”Ừm…”. Hôm sao, người kia nhìn Thiên Chân đáng thương nằm bẹp trên giường, ”Vì em bảo không khỏe nên đã lâu không… nên mới không kềm chế được, nhưng cũng không thể trách anh, em nói ra mồ hôi là được anh chỉ nghĩ đến cái đó được thôi.” Tiểu ca vô biểu tình giải thích. 92. Trương Khởi Linh siết chặt Ngô Tà vào lòng, không thể mất cậu lần nữa! Không thể chỉ vì một quá khứ không có Ngô Tà, mà khư khư giữ lấy một tương lai không có Ngô Tà. ”Ngô Tà, nửa năm nay anh tìm em thật khổ cực.” Ngô Tà khóc không ra nước mắt, mệt mỏi ôm lấy hắn. ”Em vẫn luôn chờ anh.” Trương Khởi Linh ”Anh không bao giờ biến mất nữa.” Ngô Tà ”Tiểu ca, nếu em biến mất, nhớ phải báo cảnh sát, mà không phải… dán thông báo tìm người ở trong cổ mộ đâu nhé…” 93. Ca đứng trước mặt Thiên Chân ”Thiên Chân, em nghĩ anh tốt hay Tiểu Hoa tốt hơn?” Thiên Chân còn chưa kịp trả lời đã rút một cây kẹo từ trong túi ra ”Nói anh tốt thì anh thưởng cho!” ”Tiểu ca tốt nhất!”… Tên kia nghe được đáp án này, thỏa mãn mỉm cười. 94. “Tiểu ca, em… nếu sau này em già rồi… mà anh…” Chưa kịp nói xong, đôi môi mềm mại đã phủ lên môi Ngô Tà. “Anh sẽ mãi mãi ở bên em. Bất luận sinh lão bệnh tử.” Gò má Ngô Tà ửng hồng, ngơ ngác nhìn Muộn Du Bình. Bình Tử lo lắng quay đi, thấp giọng không để Ngô Tà nghe được. “Ngô Tà, em quả nhiên đã quên… Chúng ta đều là bánh tông bất lão bất tử mà…” 95. Lúc Ngô Tà còn nhỏ, cũng từng tắm chung với chú Trương, con trai mà, lúc thì nghịch vịt con bằng nhựa, lúc thì nghịch bọt biển. Thân thể nho nhỏ còn chui trong lòng chú Trương, da thịt dán vào nhau, vừa ấm vừa ngưa ngứa, còn tùy tiện ôm cổ người kia kêu “Chú Trương, chúng ta chơi thủy chiến đi?” nhưng điều khiến nó đau lòng hơn là lần nào chú Trương cũng diện vô biểu tình mà nhấc nó xuống, tắm rửa sạch sẽ rồi lau khô, sau đó đuổi nó ra ngoài, bản thân lại chui trong phòng tắm ngâm mình thật lâu. 96. Một hôm mọi người tụ tập lại tán gẫu với nhau, Bàn Tử cảm khái “Bây giờ cưới vợ khó thật đó, không thiếu được biệt thự xe hàng hiệu, mấy cậu nghĩ xem…” Tiểu Hoa cười cười nói “Ngô Tà, theo tớ đi, mua nhà ở đâu cho cậu chọn, thích mua bao nhiêu xe tùy cậu, thế nào?” Chỉ riêng Tiểu ca im lặng không nói gì, lục lọi ba lô. Ngô Tà hiếu kỳ “Tiểu ca anh tìm gì thế?” Tiểu ca rút ra một chiếc chìa khóa cổ xưa ra đặt vào tay cậu “Một tòa lăng Tần Thủy Hoàng có đủ không?” 97. “Tiểu Hoa, gần đây cậu cứ luôn cố ý đẩy tôi với… Tiểu ca ở chung, là có ý gì?” “Còn giả vờ? Hai người không phải một đôi à?” “….Ai, ai nói bọn tôi là một đôi?!” “Trên mạng đều nói vậy mà.” “Trên mạng?? Mạng cũng tin được sao?? Mạng nói cậu là ngụy nương cậu có tin không?” “Ừ, tin.” “……..” 98. Trong đấu, Bàn Tử vô tình đụng vào ba lô của Tiểu Ca “Í, hình như có cái gì vừa rung. Di động hả? Tiểu ca anh cũng dùng di động à?” Tiểu ca diện vô biểu tình suy nghĩ một chút, khóe miệng bỗng nhếch lên. Ngô Tà 囧 “Trương Khởi Linh, em với anh hòa hảo rồi, xuống đấu anh còn mang cái kia theo làm gì!! = = 99. Bàn Tử “Tôi thấy Tiểu ca thực sự quá hẹp hòi.” Vương Minh “Làm sao vậy?” Bàn Tử “Hôm qua Thiên Chân gào vào mặt Tiểu Ca một con số, Tiểu ca liền diện vô biểu tình mà bắt cậu ta đi, sau đó lại ầm ĩ một trận trong phòng. Đến mức đó sao? Chỉ vì một con số mà đánh nhau!” Vương Minh “Ông chủ nói số gì cơ?” Bàn Tử “Hình như cái gì mà cậu ta muốn làm 1 đó.” 100. [Nhà trẻ] Thầy giáo “Các em, biết mình tới từ đâu không nào?” Tiểu Tà “Đại Tà nói em được đào ra từ trong đấu.” Thầy giáo “Các em, mẹ các em bình thường gọi em thế nào?” Tiểu Tà “Đại Tà toàn gọi em là Tha Du Bình.” Thầy giáo “Lý tưởng sau này của các em là gì?” Tiểu Tà “Đương nhiên là hạ gục Bình Tử thối cưới Đại Tà về! Em còn lâu mới thèm hình xăm trên người hắn!” ====== 100 rồi ha ha~~~~!!!!!!!! *bắn pháo ăn mừng*
Chuyện thứ hai Hắc Kim Cổ Đao 【Ngô Tà thị giác】 Tác giả Tử Tang Editor Phi Phi Ngô Tà lớn bằng này còn chưa gặp được ai như vậy… cùng ở dưới một mái hiên nhưng có thể cả ngày cũng không nói với y câu nào… Muộn Du Bình đáng chết1, y đứng trước cửa phòng Tiểu Ca nghĩ như vậy. Muộn Du Bình kia tới tiệm đồ cổ của y cũng được bốn năm ngày, lời có thể nói vẫn chưa tới bốn năm câu. Mỗi ngày không phải ngủ thì là nhìn lên xà nhà ngẩn người. Thỉnh thoảng mất tích mấy canh giờ, hỏi hắn đi đâu vậy cũng không trả lời, đơn giản là muốn làm người ta nghẹn chết! Tiểu Tam Gia rất ấm ức, nhưng vẫn ổn định tâm trạng, gõ cửa phòng Tiểu Ca. Cửa mở ra trong nháy mắt, Ngô Tà nghiêm túc nghi ngờ hắn căn bản vẫn luôn đứng sau cửa, chỉ chờ người khác gõ cửa. Muộn Du Bình dùng đôi mắt đen như mực nhìn y chằm chằm, lẳng lặng hỏi “Có gì chỉ bảo”… Tiểu Tam Gia càng thêm uất ức, cắn rang, vẫn rất tận tình đưa bức thư Vương Minh vừa giao đến cho Muộn Du Bình. 【Cháu cả, chú và Phan Tử buổi tối sẽ tới. Nhớ làm món cá chua. Chú Ba.】 Muộn Du Bình xem xong thư, trả tờ giấy dúm dó lại cho Ngô Tà, mặt vô biểu tình quay đầu đi định đóng cửa —— Tiểu Tam Gia lúc này đã một bụng ấm ức, “binh” một tiếng dùng tay chèn ở khung cửa, nghiến răng nghiến lợi nói với Muộn Du Bình “Tiểu Ca, trong nhà không có thức ăn, phiền ngài theo tôi đi chợ một chuyến.” Vì vậy, chợ bán thức ăn náo nhiệt nhất góc thành khu, liền xuất hiện một nam nhân xa lạ vận một thân trường sam vải gai màu đen, lạnh lùng suốt buổi, bị Ngô gia Tiểu Tam Gia kéo đi khắp nơi chém giá. “Tiểu Tam Gia, vị này chưa từng thấy qua, là thân thích của quý phủ?” A Quý bán dưa lưới chen vào hỏi. “Ừ, coi là vậy đi.” Ngô Tà ôm một trái dưa lưới, ước lượng cân nặng, trong lòng tính toán giá cả, “Trái này nhiều nhất giá hai mươi xu, tiểu gia ôm đi~” nói xong lấy trong túi ra hai đồng ken. A Quý vẻ mặt đau khổ nhận lấy tiền. Ngô Tà vừa nghiêng đầu, lại phát hiện Tiểu Ca đang đứng bên cạnh hàng gia cầm, ngẩn người nhìn chằm chằm một đám gà con mới nở. Y không khỏi buồn cười, chẳng lẽ Muộn Du Bình này thích gà con vàng vàng? Đột nhiên, gian hàng bên cạnh dưa lưới có một đám người chen tới, ồn ồn ào ào xô xô đẩy đẩy, một người mặc áo bẩn thỉu trong đó đẩy Tiểu Tam Gia lảo đảo một cái, đã vậy cũng không nói xin lỗi mà nghiêng người chạy ra —— Không đúng! “Cái ông nội ngươi! ” Ngô Tà vừa sờ ngực lập tức kêu to lên, “Túi tiền của tiểu gia ——” Trương Khởi Linh vừa nghe tiếng kêu của Ngô Tà lập tức xoay người, phóng tầm mắt xác định được tên trộm, nhấc chân giẫm lên giá gỗ chất đầy dưa lưới, tung người nhảy lên không, phóng qua đỉnh đầu đám người, sau khi tiếp đất chỉ cách tên trộm vài thước. Nhưng hắn vẫn không nhanh bằng Ngô Tà Tiểu Tam Gia nổi sùng cầm trái dưa vàng óng bên tay, hung hăng ném vào đầu tên trộm —— Trực tiếp trúng mục tiêu. Trương Khởi Linh đồng thời nhanh nhẹn nhảy lên, đầu gối thúc vào lưng người nọ ép hắn xuống đất. Tiểu Tam Gia lúc này mới chậm rãi vạch đám người đi tới, lộ ra một nụ cười người súc vô hại “Giải lên quan!” Ở phòng tuần bộ phí không ít thời gian, chờ hai người xách giỏ thức ăn trở lại Tây Linh Ấn Xã, trời chiều cũng đã đỏ rực. Ngô Tà vừa bước vào cổng, đã nghe tiếng Vương Minh hết sốt ruột lại lo lắng “Vị gia này, xin ngài đừng động vào cái chậu thanh ngọc này mà, là hàng thật thời Càn Long đấy, nhỡ rơi vỡ lão bản chắc chắn lột da tôi!” “Hắc hắc hắc, sợ cái gì, rơi hỏng tôi đền cậu một một cặp thời Bắc Tống~” Hắc Nhãn Kính vừa nói dùng đầu ngón tay lật tới lật lui chậu thủy tiên bằng thanh ngọc, Vương Minh bị dọa sợ đến sắp khóc. “Tề đoàn trưởng,” Tiểu Tam Gia mở miệng, “Chậu thanh ngọc này hiện trị giá ba vạn pháp tệ, hơn nữa tiểu gia tôi chỉ thu giấy năm đồng có đóng dấu Trung Hoa thư cục.” Hắc Nhãn Kính nghe vậy lập tức thả chậu trở lại, mỉm cười nói, “Èo ui, Tiểu Tam Gia thứ tội, chỗ ngài quá nhiều đồ tốt, nhịn không được~” Ngẩng đầu lại thấy Trương Khởi Linh không nói một lời, đầy tay nào cá, dưa cùng thức ăn xách ra hậu đường, “Tiểu Tam Gia ngài thật là kiên nhẫn,” Hắc Nhãn Kính thở dài nói, “Có thể sai được Câm Điếc chạy việc, trừ Tứ A Công, ngài là người đầu tiên đấy.” Ngô Tà lơ đễnh lắc lắc tóc con che trước mắt “Quá khen.” nói xong liền nhét tất cả nguyên liệu đang cầm vào tay Hắc Nhãn Kính, nhìn gã cười mát mẻ, “Phiền Tề đoàn trưởng cũng tới phòng bếp giúp một tay đi.” Trong phòng bếp một bãi rối ren —— nói đúng hơi, là Vương Minh một bãi rối ren. Tay trái thêm bột vào canh, tay phải cắt đậu hủ, miệng còn không ngừng phân phó “Tề đoàn trưởng, phiền ngài bóc măng giùm! Tiểu Ca, ngài đừng nhìn nữa, cá kia không được để sống, ngài trụng sơ qua! Lão… lão bản, nồi kia phải để mở, ngài hé ra một chút!” “Vương Minh cậu càng ngày gan càng lớn nhỉ, dám sai tôi giúp cậu mở nồi.” Ngô Tà ngồi chồm hổm dưới đất, ngón tay búp hành chọt vào dưa lưới, “Tháng sau trừ một nửa tiền.” “Lão bản!!” Vương Minh hoàn toàn tuyệt vọng, vẻ mặt đưa đám nghiền đậu hủ trong tay đến nát bấy. Tiểu Tam Gia lại vờ như không thấy, tin chắc tiểu nhị nhà mình nên nhẫn nhục như thế mới tốt. Đứng dậy lon ton chạy đến bên cạnh Muộn Du Bình, đưa tay về phía hắn “Tiểu Ca, cho tôi mượn loan đao của anh một chút.” Muộn Du Bình đối diện con quế ngư mập mạp không biết đang nghĩ gì, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, đôi mắt đen như mực nhìn chòng chọc Ngô Tà một hồi, lại thật sự xoay người trở về phòng cầm miêu đao đưa cho y. “Hừ hừ,” Ngô Tà vén tay áo lên, tính ham chơi nổi lên, “Tiểu gia hôm nay phải giết ngươi, trái dưa!” tiếng nói chưa dứt đã giơ miêu đao lên, thế như cầu vồng chém xuống —— Miêu đao lại chỉ nhàn nhạt cắt vào vỏ dưa, cắm vào phần ruột rồi cũng không động đậy nữa. “Tiểu Tam Gia, ngài đây cũng quá trói gà không chặt rồi~” Hắc Nhãn Kính cười không dứt. “Dưa này chưa chín, tiểu gia ngày mai sẽ đi tìm A Quý tính sổ.” Ngô Tà nắm chuôi miêu đao, làm thế nào cũng không rút đao ra được, phồng má đến đỏ bừng. Muộn Du Bình lại đi tới, đưa hai ngón tay kỳ lạ ra, trông rất nhẹ nhàng gõ một cái lên sống đao —— Miêu đao “Soạt!” một tiếng bổ thẳng xuống, dưa lưới mập dày chia ra làm hai. Tiểu Tam Gia chết trân tại chỗ chừng hai phút, xoay người vỗ vỗ vai Muộn Du Bình, “Tiểu Ca, sau này bổ dưa xắc thức ăn đều giao cho anh.” Cứ thế nhốn nháo chừng hai canh giờ, khi Ngô Tam Tỉnh cùng Phan Tử bước vào Tây Linh Ấn Xã, thức ăn đã sớm dọn đủ lên bàn. Nấm mèo trộn chua ngọt, măng kho xì dầu, canh rau nhút Tây hồ, thịt hấp lá sen, đầu cá nấu đậu hủ, gà bát bảo, còn có món cá chua độc quyền của Vương Minh, lấp kín một bàn vuông. Ngô Tà ra đón, cười đùa gọi một tiếng chú Ba. Ngô sư trưởng của hạt Giang Chiết lập tức không giữ được vẻ mặt hồ ly lạnh lùng nữa, giơ tay lên xoa đầu thằng cháu cả “Thế nào, hai người kia không làm khó dễ cháu chứ?” “Ai dám làm khó cháu chứ.” Ngô Tà bày bộ chén đũa cuối cùng, “Tiểu gia cháu thế mà chế phục Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính đến là ngoan ngoãn.” “Hừ, chu Ba đây còn không biết mày, cũng chỉ giỏi nói mồm thôi.” Ngô Tam Tỉnh cởi áo lông đen xuống, Phan Tử lập tức đón lấy đem vào trong treo. Mọi người nghe tiếng động ra ngoài nghe ngóng. Chủ khách gặp nhau, nhường chỗ ngồi vào bàn, tất nhiên không nói lời nào. Ngô Tam Tỉnh ngồi hướng nam, phó quan của ông là Phan Tử luôn ngồi bên tay trái ông. Hắc Nhãn Kính ngồi bên phải ông trong bàn, sau đó theo thứ tự là Muộn Du Bình và Ngô Tà. “Ngô sư trưởng, nghe danh không bằng gặp mặt,” Hắc Nhãn Kính nhìn qua vô cùng am hiểu kiểu tình huống trên bàn rượu này, bưng rượu lên liền thuần thục uống kính, “Sư trưởng quản lý một vùng Giang Nam rộng lớn này mười năm cũng không ai dám động, vì điều này, Hạt Tử phải uống~” “Hai vị quá khiêm nhường rồi,” Ngô Tam Tỉnh cười giảo hoạt, giơ ly rượu lên tặc lưỡi một cái, “Trong quân đều biết, Trương thượng úy cùng Tề trung úy, là chiến đao và quân pháo cường đại nhất quân đội Bắc Dương từ trước tới nay —— hai vị có thể tới Hàng thành là vinh hạnh của Ngô Tam Tỉnh ta.” Nói xong, Hắc Nhãn Kính và chú Ba lại là một màn hi hi ha ha tâng bốc nhau. Ngô Tà cùng Phan Tử cũng hiếm khi gặp mặt, hàn huyên mấy câu. Chỉ có Muộn Du Bình một chút phản ứng cũng không có, chỉ lo cúi đầu dùng bữa. Động tác hắn gắp thức ăn rất nhẹ, tựa hồ không dùng chút sức lực nào. Nhưng Ngô Tà biết, đó là bởi vì lực cổ tay hắn cực lớn lại có thể khống chế cực chuẩn xác. Vô cùng kỳ diệu, Tiểu Tam Gia ngây thơ nghĩ. “Nghe nói hai vị đoàn trưởng vốn mỗi người chỉ có hơn bốn trăm thủ hạ?” rượu quá ba tuần, Ngô Tam Tỉnh rút một điếu thuốc đưa cho Hắc Nhãn Kính, “Quân đoàn bình thường không phải đều biên chế gần hai ngàn sao…” lão hồ ly thắc mắc, trên mặt lộ vẻ biết rõ còn hỏi. “Nuôi một bầy chó không bằng dưỡng một con sói.” Mọi người hoàn toàn không ngờ Muộn Du Bình lúc này đột nhiên lên tiếng, ánh mắt cả bàn lập tức đồng loạt tia về phía hắn. Không ngờ, Trương Khởi Linh nói xong những lời này lại bắt đầu như không có gì tiếp tục dùng bữa, tựa như câu nói vừa rồi kia không phải do hắn nói. “Ha ha ha, cũng không hẳn,” Hắc Nhãn Kính lập tức đứng ra hòa giải, “Nhiều người chưa chắc dễ hành sự. Ngô sư trưởng không phải cũng thế sao, được xưng bốn vạn người một trưởng, trên thực tế mới không đến một vạn, hưởng lương bốn vạn quân đảng quốc, đồng thời còn làm nghề đãi đất rồi súng ống… mấy năm này kiếm chắc không ít?” “Nói hay nói hay!” Ngô Tam Tỉnh nheo lại mắt hít một ngụm khói, “Nuôi sống các huynh đệ thôi.” “Nói đi,” Muộn Du Bình đột nhiên buông đũa xuống, nâng mắt nhìn Ngô Tam Tỉnh, “Tìm chúng tôi làm gì?” “Ngô mỗ muốn gắp một lần lạt ma lớn.” Ngô Tam Tỉnh cũng không quanh co, nói thẳng, “Từ Hàng thành về phía bắc năm mươi dặm, dưới chân núi Tiêu sơn có một tòa hoàng lăng Nam Tống ảo diệu. Tuyệt đối là một cái đấu béo bở.” “Ngô sư trưởng nếu đã biết ở đó có đấu, sao không tự mình đi đào,” Hắc Nhãn Kính cũng hỏi thẳng, “Biết rõ tôi cùng Câm Điếc giá cao, tội gì nhất định phải phân vào cùng một chén canh?” Ngô Tam Tỉnh cười đứng lên “Hai vị trên đường cũng xưng Nam Hạt Bắc Ách, loại đấu béo này dĩ nhiên là phải tìm người đáng tin cậy nhất mới có thể đào sạch sẽ. Không mời các người thì mời ai? Hơn nữa…” ông dừng một chút, “Trước khi tìm đến mộ người chết còn phải qua một ải người sống —— là bọn giặc cỏ chiếm cứ ở Tiêu sơn. Đám giặc cỏ đó cũng coi như là khách quen mua súng của tôi, không tiện ra mặt. Cho nên mời hai vị lạ mặt ra tay.” Nghe vậy, mặt Ngô Tà không được tự nhiên giật giật, đặt đũa xuống ăn cũng không vô nữa… tên giặc cỏ mập mạp mà chú Ba nói, y thế mà lại rất quen thuộc. Không ngờ chú Ba hôm nay vì minh khí trong hoàng lăng kia, lại phải… “Ai da, khó trách người đời đều thích gọi Ngô sư trưởng là lão hồ ly, kiểu đổ đấu thuê một đá hai chim này, thật đúng là chỉ có tôi và Câm Điếc có thể làm được.” biểu cảm của Hắc Nhãn Kính khuất sau kính râm, nhìn không rõ lắm, “Công việc này chúng tôi có thể nhận, nhưng từ lúc trốn được khỏi chỗ Tứ A Công, chúng tôi trừ những cận vệ binh thân cận nhất ngoài kia thì cái gì cũng không mang, ngay thứ gì đó trông như súng cũng không.” “Cái này thì dễ,” Ngô Tam Tỉnh nháy mắt với Ngô Tà, “Ngày mai dẫn hai vị gia đến hí viên tìm Giải Tử. Tiền ghi hết vào sổ của tiệm nó.” Ngô Tà gật đầu một cái, nghĩ đến ngày mai có thể gặp Tiểu Hoa, tâm tình mới khá hơn chút. Vấn đề trọng yếu nhất đã bàn xong, hai bên cũng không nói gì nữa, chẳng bao lâu thì giải tán. Ngô Tà cũng nổi lòng tốt, không bắt Vương Minh ở lại đến giờ đóng cửa tiệm mà cho cậu về nhà. Cửa tiệm lớn như thế chỉ còn lại hai người y và Muộn Du Bình. Tiểu Tam Gia chậm rãi đóng cánh cổng gỗ du lại, buột khóa. Gió đêm đầu xuân thổi qua khung cửa sổ chạm rỗng khiến người ta nhẹ nhàng khoan khoái. Ngô Tà đứng trước cửa sổ một hồi mới chịu đóng cửa. Xoay người lại, lại thấy Muộn Du Bình đứng trước một kệ hàng đầy bụi bặm, thò tay móc từ tầng dưới cùng ra một món bọc màu xanh xám thật dài. Muộn Du Bình thả bọc ấy lên khay trà, mở ra, lộ ra một thanh trường đao dài hơn thuớc, vỏ đao toàn thân đen tuyền, ngoài vỏ khắc đầy những hoa văn vàng kim phức tạp. Mắt Muộn Du Bình lóe lên một tia sáng, hắn rút đao ra khỏi vỏ. Chỉ thấy thân đao đen bóng dưới ánh đèn hiện ra màu vàng bóng loáng, giống hệt Hắc Kim Cổ Đao được ghi lại trong bút ký của gia gia. Ngô Tà kinh ngạc nói không nên lời, bởi y hoàn toàn không nhớ rõ mình từ lúc nào mua vào thứ Long Tích Bối tuyệt phẩm như thế. Muộn Du Bình cầm đao khua qua khua lại mấy cái, hiển nhiên hết sức vừa ý, liền mở miệng hỏi “Bao nhiêu tiền?” Lần này lại làm khó Ngô Tà. Bởi y không nhớ rõ cái giá lúc mình mua vào, tự nhiên cũng sẽ không ước chừng được nên bán ra bao nhiêu. Huống hồ, người mua lại là Tiểu Ca… Suy nghĩ một hồi, Ngô Tà nói “Bảo vật chân chính đều là vô giá. Tiểu gia tôi thật không nhớ nổi mua vào cái Long Tích Bối này lúc nào, Tiểu Ca nếu anh thích, tôi và anh đổi đi.” Muộn Du Bình hơi nheo mắt, lẳng lặng hỏi, đổi cái gì? “Con ngựa vàng của anh, chính là con ngựa gầy thiệt gầy đó,” Ngô Tà có chút ngại ngùng cười, “Tiểu gia từ lần đầu tiên thấy nó thật ra đã thích rồi, rất giống con ngựa Lư Đản Đản tôi cưỡi ngày bé. Tôi dùng Hắc Kim Cổ Đao đổi ngựa của anh, được không?” “Thành giao.” Muộn Du Bình nói xong, thu đao vào vỏ, động tác gọn gàng lưu loát lại còn mang theo một mảng quang ảnh. Nhưng Ngô Tà vẫn không bỏ lỡ khoảnh khắc khóe miệng hắn tựa hồ cong lên rất khẽ. Tiểu Ca cười lên trông thật đẹp, Tiểu Tam Gia ngây thơ nghĩ. ====================================== Chú thích 1 Nguyên văn ai thiên đao đích Muộn Du Bình 挨千刀的闷油瓶, trong đó “ai thiên đao” lấy từ câu nói “thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử”, nữ sinh Trung Quốc thường dùng mắng bạn trai khi dỗi v
hắc kim cổ đao